duyên tình ngàn năm

1. Đời đã [G] ngỡ chung lối duyên [Em] kiếp đôi ta ngàn sau Rồi hôm [Am] qua em đi thật xa về nơi cuối [D7] trời Giờ mình [G] anh buồn thương chìm [Bm] giữa bao đêm hoang [Em] lạnh [Am] Chốn xa xôi mình em đời [D7] có bơ vơ buồn tênh 2. Từng giọt [G] nắng đã tắt mây [Em] xám đưa nhau về đây (VnMedia) - Á hậu Kim Duyên đánh dấu hành trình ý nghĩa trước khi chào đón tuổi 27 bằng một bộ ảnh sinh nhật đặc biệt. Bài hát duyen bac tinh nam do ca sĩ Sy Ben thuộc thể loại Nhac Tre. Tìm loi bai hat duyen bac tinh nam - Sy Ben ngay trên Nhaccuatui. Nghe bài hát Duyên Bắc Tình Nam chất lượng cao 320 kbps lossless miễn phí. trùng sinh và chuyện tình ngàn năm trước : Ngàn năm chuyển sinh mới có duyên 1 lần kết làm phu thê Trùng Sinh và Mối tình truyền kiếp, Trùng Sinh Và Chuyện Tình Ngàn Năm Trước, Trùng Sinh Thành Tiểu Kiều thê Của Huyết Tộc truyện Chủ, Trùng Sinh và Chuyện Tình Ngàn năm trước Chap 1, Trùng Sinh và Chuyện Tình Ngàn năm "Concept 6" chính là chủ ý của tựa game kiếm hiệp tình duyên này mang đến chào mừng ngày Võ Lâm 6 tuổi: Ngàn kỳ ngộ - Vạn nhân duyên. Luôn chủ động làm mới mình qua từng chặng đường, chắc chắn sẽ còn rất nhiều điều thú vị Võ Lâm Truyền Kỳ Mobile sắp mang đến cho Site De Rencontre Gratuit Pour Trouver L Amour. Tác giả Tịnh Tâm, đệ tử Đại Pháp Đại Lục[ là một nữ đệ tử Đại Pháp chưa kết hôn, năm nay 28 tuổi, tôi muốn chia sẻ cùng các đồng tu một chút nhận thức của bản thân đối với nhỏ tôi đã là một người rất nặng tình, còn nhớ có lần mẹ tôi tan làm có việc, rất muộn mà vẫn chưa về nhà, tôi lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra với mẹ nên đã liên tục dập đầu cầu khẩn ông trời, cầu xin mẹ bình an trở về. Năm 10 tuổi tôi phải rời nhà bà ngoại, vì không nỡ xa bà nên tôi đã khóc suốt dọc đường, mỗi lần về thăm bà tôi đều không ngừng rơi lệ. Lớn lên một chút, ở tuổi thiếu niên tôi thích xem tiểu thuyết ngôn tình, lòng thấy khao khát tình yêu mỹ hảo nơi nhân thế. Năm 18 tuổi tôi đắc Pháp cùng với mẹ, Sư phụ thấy cái tình của tôi còn nặng, trong mơ Ngài đã nói với tôi rằng từ nay về sau đừng xem tiểu thuyết ngôn tình nữa. Nhưng vì tâm chấp trước nặng, ngộ tính kém, nên tôi trường kỳ ở trong trạng thái “trung sĩ văn đạo, nhược tồn nhược vong”. Đến năm 20 tuổi đi học xa nhà, do không còn môi trường câu thúc nên tôi đã phóng túng bản thân, vì tình mà nhiều lần đi đường vòng, phạm sai lầm rồi phải chịu khổ, để lại rất nhiều tiếc nuối, cuối cùng nhờ Sư phụ liên tục điểm hoá và trông nom nên tôi đã vượt qua luôn muốn viết về những trải nghiệm của bản thân nhưng cứ cảm thấy những Pháp lý mà mình ngộ ra thì đồng tu cũng ngộ được rồi, không còn gì để viết nữa. Nhờ sự giúp đỡ của mẹ, tôi nhận ra có rất nhiều đồng tu trẻ cũng bị ma tình dày vò đến khổ não như tôi, rất nhiều người trong số họ đã bị cựu thế lực an bài tỉ mỉ về phương diện tình hòng huỷ rớt họ. Chúng ta tu luyện ở trong mê, nhìn không thấu nguồn gốc uyên nguyên của tình, có người bị tình dẫn động, vì tình mà phiền lụy, mà mê, có người tu luyện đã nhiều năm mà nhận thức đối với vấn đề tình, sắc, dục vẫn còn dừng lại ở mức như thời kỳ đầu mới đắc Pháp. Dưới sự điểm hoá của Sư phụ, tôi đã minh bạch được căn nguyên của cái tình đã cắm rễ trong tôi từ ngàn năm trước, chính là để giúp các đệ tử Đại Pháp chứng ngộ quả vị khi Phật Chủ hạ thế, thiện giải tiền duyên, giúp chúng sinh được thọ ích từ trong Pháp. Giờ đây tôi tận lực viết ra những trải nghiệm của mình trong mấy năm trước, để minh chứng cho lời mà người thường vẫn nói rằng ái tình chẳng qua chỉ là nghiệp lực luân báo, chớ có chấp mê vào trở đầu tiên mà cái “tình” mang đến cho tôi là mối duyên phận từ ngàn năm trước. Vào triều Đường, tôi và anh ấy vì cùng giúp một vị sư phụ bên Phật gia hoằng dương Phật Pháp mà nếm đủ khổ cực, còn anh ấy cũng vì tôi mà phó xuất rất nhiều. Đời này lần đầu tiên tôi gặp anh ấy là vào đầu năm 2004 trong một công ty. Khi thấy dáng người khôi ngô, cao lớn của anh ấy từ ngoài cửa vội vàng bước vào, trong lòng tôi đã rung động mạnh, đồng thời trong đầu tôi có một giọng nói vang lên “Chính là anh ấy đấy”, cái cảm giác thân thuộc mơ hồ này làm tôi kinh ngạc bội phần. Tôi chợt nhớ lại trước đây tôi đã từng mơ thấy anh ấy dù còn chưa biết anh, nhưng trong mơ tôi không nhìn được rõ mặt. Ở thời điểm đó tôi học Pháp không tinh tấn, luyện công thì lúc luyện lúc không, có thể đoán được rằng khi khảo nghiệm về tình ập đến, tôi không có chút năng lực phân biệt nào, tôi đã thuận nước đẩy thuyền, tiếp nhận anh một cách dễ yêu thực sự giống như trong loạt bài “Tu tâm đoạn dục” đã viết“Chấp trước một khi đã khởiThoạt đầu cảm thấy ngọt ngàoLâu dần thấy tình vô íchHối hận thì đã muộn rồi” tạm dịchKhi giao tiếp với anh, lần đầu tiên tôi mơ hồ cảm thấy sự khác biệt giữa Thần và người, khi tôi học Pháp rất tốt, tôi cảm thấy suy nghĩ của mình khác anh, đã khác nhau thì khi ở cạnh anh tôi chẳng có gì để nói, cảnh giới tâm tính khác nhau; khi tôi học Pháp không được tốt thì cái tình cũng nặng, nhân tâm cũng nhiều, tôi và anh lại nói với nhau rất nhiều, cho rằng đến tuổi yêu đương thì nên tìm hiểu nhau thuận theo tự nhiên. Trong những mâu thuẫn thường ngày tôi cho rằng mình là người nhẫn nhịn, phó xuất, vô tư, cho rằng người thường tìm đâu ra được một người bạn gái phẩm chất cao thượng như tôi, luôn giúp đỡ nhau tiến bước! Đây là tâm cầu an dật, cầu ổn định, cầu tình cảm mà rất lâu rồi tôi chưa ý thức được, chúng làm cho cái tình của tôi càng ngày càng nặng, can nhiễu đến việc tôi học Pháp luyện công. Lúc này mẹ thường lo lắng cho tôi “Có phải con yêu rồi sau này sẽ cùng cậu ta sống cuộc sống người thường không, học Pháp luyện công càng ngày càng ít, cuối cùng sẽ bị rớt xuống!” Sư phụ cũng liên tục điểm hoá cho tôi, trong mơ tôi nhiều lần thấy chiếc xe sắp rời bến nên vội lên xe, tôi sốt ruột đến mức thường xuyên chạy đuổi theo xe suốt quãng đường. Tuy nhiên chấp trước vào tình quá to lớn làm tôi lúc tinh tấn, lúc giải đãi, khi tốt khi dở, tâm thái không ổn định, vậy nên tôi vẫn không buông bỏ được tình, bị tình dày vò, tơ vương, cuối cùng bước trên con đường mà cựu thế lực an đông năm 2005, tôi mơ thấy có ba sợi chỉ hồng nối từ trời xuống đất, cảnh tượng tráng quan trong mơ đã khiến tôi cảm khái mãi không thôi “Hoá ra chỉ hồng là có thật! Thực sự có thật!” Sau khi tỉnh dậy tôi đem chuyện này chia sẻ với các đồng tu xung quanh, mọi người đều nói giữa tôi và bạn trai là duyên định tam sinh! Tôi cũng nhận thấy giữa chúng tôi đúng là duyên phận ba đời. Tuy nhiên, một năm sau đó, những điều huyễn tưởng đã bị hiện thực phá vỡ. Cuối cùng anh ấy đề nghị chia tay với lý do “Anh cảm thấy mình không cách nào thỏa mãn được những yêu cầu của em”. Lúc đó tôi mới ngộ ra ba sợi chỉ hồng ấy là duyên phận ba năm giữa chúng tôi, vì từ khi tôi gặp anh lần đầu đến lúc chia tay là vừa vặn ba năm, không sai một phân. Ban đầu tôi không đồng ý với lý do chia tay của anh, cứ tìm cớ, trong tâm nghĩ “Sao lại là yêu cầu của mình cao, mình chẳng yêu cầu anh ấy gì cả, trước giờ chưa từng giống các cô gái người thường đòi này đòi nọ, ép anh phải phấn đấu, phải đi kiếm tiền… sao còn nói yêu cầu của mình cao?” Lòng tôi tràn ngập uỷ khuất. Hôm nay ngẫm lại tôi thấy có một tầng ý nghĩa sâu hơn phải chăng tôi nên đặt yêu cầu cao hơn đối với bản thân, thuận theo quá trình Chính Pháp, người thường với tâm sắc tình nặng sẽ càng ngày càng không đạt đến yêu cầu của tháng sau, mẹ tôi mang đến cho tôi một quyển sách nhỏ có tên là “Tu tâm đoạn dục”, trong các bài giao lưu chia sẻ của đồng tu cũng có nhắc đến các quan điểm như học viên lâu năm không nên tìm học viên mới hay người thường để kết hôn, giữa vợ chồng với nhau cũng cần đoạn dục…, tất cả đã làm tôi rất xúc động. Tôi rất ngưỡng mộ những nhận thức của các đồng tu đối với vấn đề tình, sắc, dục, cũng hết sức xấu hổ về ngộ tính kém cỏi của mình, tôi cảm nhận được một cách sâu sắc rằng mình đã mượn câu “phù hợp tối đa với trạng trái của người thường” để che đậy những chấp trước mà tôi không muốn buông bỏ, lại còn yên tâm thoải mái bàn chuyện yêu đương, vui vẻ một cách không biết mệt. Khi giữa hai chúng tôi xảy ra mâu thuẫn, tôi cũng hướng nội tìm, nhưng mục đích tìm là bất thuần, luôn có một cái tâm là vì để duy trì sự đoàn kết giữa chúng tôi, bản thân còn dùng câu “đứng ở góc độ của họ mà xét vấn đề” để che đậy chấp trước, bề mặt là “suy nghĩ cho người khác” nhưng thực tế là để duy hộ tình cảm của mình, nói cho cùng cũng là tôi không muốn buông bỏ trạng thái con phụ giảng“Hà vi nhân, Tình dục mãn thân”Diễn nghĩaNgười là gì, thân đầy tình dục“Nhân giác chi phân”, Hồng NgâmSư phụ cũng giảng trong Chuyển Pháp Luân rằng“Chúng tôi [đã] giảng, rằng chư vị không thể vì điều này mà làm cho gia đình bất hoà; do đó tại giai đoạn mà chư vị đang có hiện nay, chư vị coi nó thật nhẹ, duy trì sinh hoạt vợ chồng hài hoà như bình thường là được rồi; tương lai [khi] đến một tầng nhất định sẽ có trạng thái của tầng ấy; [còn] hiện tại là như thế này, chúng tôi yêu cầu chư vị thực hiện như thế này là được rồi”.Cũng như các đồng tu khác tôi ngộ được rằng Sư phụ yêu cầu chúng ta là đến cuối cùng phải làm được việc đoạn tuyệt sắc dục giữa nam và nữ. Trong kinh văn Giảng Pháp tại Pháp hội San-Francisco năm 2005 Sư phụ cũng giảng“[Khi] tư tưởng của con người chiếm thượng phong, [thì] vị ấy bước hướng sang phía con người’; [khi] tư tưởng của Thần và chính niệm của con người chiếm thượng phong, [thì] vị ấy bước hướng sang phía Thần’”.Bốn chữ “tu tâm đoạn dục” đã vạch định ra ranh giới giữa người và Thần, tôi ý thức được rằng đã đến lúc tôi phải tu bỏ cái tâm này từ gốc mắt một cái là đến cuối năm 2007, lúc ấy có một bộ phim nổi đình nổi đám một thời, rất nhiều người thường dưới sự dẫn động của sắc dục mà đổ xô đến xem, giới tuyến đạo đức của con người lại trượt xuống thêm một lần nữa. Sư phụ nói cái lý nơi người thường là phản đảo, tôi liền đổi ngược tên của bộ phim thành “Giới Sắc” “Sắc, Giới” là tên một bộ phim của đạo diễn Lý An trình chiếu lần đầu vào 2007. Niệm này vừa xuất ra thì khảo nghiệm về tình chưa từng có bỗng ập đến, lần này còn mạnh mẽ và có tính huỷ hoại hơn, xen lẫn là nỗi buồn và thống khổ, tính thị phi rất sang năm 2008, cô gái 28 tuổi vẫn chưa lập gia đình như tôi đã thành tâm điểm chú ý của những người xung quanh. Lãnh đạo, đồng nghiệp, bạn học, bạn bè và người thân đều ít nhiều lo lắng vì tôi chưa có bạn trai. Trong lòng tôi biết rõ rằng mình không thể kết hôn với người thường, chênh lệch quá lớn, nhưng tôi vẫn chưa gặp được một “Đại Ca Diếp” [2], mình cứ độc thân mãi thế này liệu có lỗi với bố mẹ không, họ có chịu được điều này không? Tôi đã động một niệm “tìm bạn trai cho phải phép”. Thậm chí có lần tôi còn hỏi mẹ “Rốt cục cha mẹ muốn tìm người như thế nào?” Tôi hoàn toàn bị tình cảm của con người chi phối, cảm giác “bi tráng” hệt như cố hoàn thành nhiệm vụ vậy! Với cái tâm này tôi đã cầu được một cậu bạn trai người thường không tồi. Ngay khi chúng tôi gặp mặt nhau, mẹ tôi đã cho tôi xem một video về tu tâm đoạn dục mới nhất trên mạng, trong tâm tôi cứ không ngừng cảm thấy xấu hổ và hối hận. Nhớ lại lúc gặp mặt anh ấy, đối phương thì nói lời yêu đương, vun đắp tình cảm, còn tôi thì hoàn toàn không có tâm trạng đâu để nói với anh ấy những điều này. Lúc ấy tôi liên tục phát chính niệm thanh trừ tà linh phụ thể trong trường không gian của anh; khi xem triển lãm nhìn thấy các tác phẩm biến dị, tôi đã đặt một tấm chắn ở không gian khác, không để những tín tức loạn bát nháo và phụ thể gắn lên thân thể và tư tưởng của tôi; khi đi đường hay đi chơi tôi cũng cố tình giữ khoảng cách với anh ấy và nghĩ rằng chớ làm những việc không phù hợp với hành vi của một đệ tử Đại Pháp; khi nhìn thấy một số bạn trẻ đang ôm nhau tôi bỗng nhớ đến câu nói trong bài chia sẻ của đồng tu Khi yêu bạn có thể giữ được ở giới hạn chỉ nắm tay, chạm khẽ đầu không? Nếu không làm được thì đừng nên yêu nữa đại ý là vậy, không nguyên văn…Quá trình quen nhau thực sự giống như Sư phụ giảng“Kỳ thực chư vị không còn là người thường trong những con người thường nữa, chư vị đều không thể quay về nữa, chư vị thật sự là không thể quay về nữa đâu, vỗ tay sự cách biệt giữa chư vị và người thường quả thật khá lớn rồi” Giảng Pháp trong buổi họp mặt học viên khu vực Châu Á – Thái Bình Dương [2004]Khi anh ấy bắt con tôm sống trong khe suối lên ăn, anh ấy hỏi tôi “Ai đó nói tình yêu là đau khổ, ai đó nói trong tình yêu cần nên hạnh phúc, em nghĩ tình yêu là gì?”, một cảm giác đau khổ dâng tràn trong lồng ngực tôi. Tôi đang làm gì vậy? Giả vờ ứng phó chăng? Tôi muốn tìm một người để làm bức bình phong cho mình, để có thể nói với người thường rằng “Đừng hỏi chuyện của tôi nữa, tôi có bạn trai rồi”, vì tâm hư vinh tâm cầu danh của mình, không cần quan tâm đến cảm nhận của người thường, lợi dụng anh ấy vì cái vị tư vị ngã của tôi, thật nhiều nhân tâm đáng sợ như vậy. Đào sâu hơn nữa tôi thấy tâm ỷ lại, sắc tâm tiềm ẩn, tâm cầu an dật, mong cầu cuộc sống tốt đẹp nơi người thường đều ẩn chứa trong gian này tôi và mẹ hẹn các đồng tu gọi điện giảng chân tướng cho anh ấy, mẹ và tôi sẽ phát chính niệm cho anh, tôi đưa một bài thơ của Sư phụ cho anh đọc, chúng tôi cố gắng giải thể các nhân tố tà ác trong trường không gian của anh, để anh có nhận thức tốt đẹp về Đại Pháp. Vài ngày sau mẹ bảo tôi rằng khi phát chính niệm cho anh ấy, bà đã nghe tên anh được đọc lên, mẹ còn nhìn thấy một cây dương ngụ ý chỉ anh ấy, cái cây rất thẳng nhưng toàn bộ rễ của nó đã bong ra khỏi đất, rễ không còn cắm trong đất nữa. Mẹ và tôi đều ngộ được rằng đã đến lúc kết thúc mọi thứ. Sinh mệnh của tôi và anh ấy vốn không giống nhau, chỉ vì cái danh và hư vinh của người thường mà tôi miễn cưỡng ép mình hoà hợp với người thường một phen, nhưng chỉ sau ba lần gặp anh, tôi đã cảm thấy rất khó chịu. Giống như các đồng tu nói người ta muốn nói chuyện tình cảm, còn mình lại muốn về nhà đọc sách. Thế là chúng tôi chỉ có thể xem nhau như những người bạn tốt mà chuyện này mẹ tôi cũng nhìn thấy được nhân tâm của mình, tuy mẹ ủng hộ suy nghĩ của tôi rằng hoặc đi tìm cho mình một “Đại Ca Diếp” hoặc sống đơn thân, nhưng bà luôn lo sợ tôi sống cô độc, bà có tâm muốn tìm một người chăm sóc tôi. Quan tình của tôi cũng là quan tình của mẹ, bởi vì Sư phụ nói chỉnh thể đề cao, chỉnh thể thăng hoa mà!Trong con mắt người thường thì đường tình của tôi thật trắc trở. Nhưng tôi biết rằng trong lịch sử tôi đã nhiều lần vướng vào chuyện tình cảm. Trong một kiếp nọ chồng của tôi được thiên thượng chọn để tạo một nhóm tượng Phật cho con người mặt đất, rồi dùng thuật che mắt để mọi người tưởng rằng anh đã chết, tôi ở nhà ở góa. Mười năm sau anh đại công cáo thành trở về nhà, thiên thượng để tôi nhìn thấy thành tựu vĩ đại của anh, giống như quần thể tượng Phật rực rỡ huy hoàng kéo dài hàng dặm trong phông nền của các vở Shen Yun “Tạo tượng”, “Hoa sen bay lên”, tôi cứ tán thán mãi, thật sự vui mừng thay cho anh. Nhưng nửa đời của người thường đã trôi qua rồi. Lại có một kiếp chồng của tôi chết trên sa trường, trong lúc bi thương cực độ tôi bảo mình đừng ở đây bi luỵ nữa, tôi còn phải thay chiến bào ra tiền tuyến đánh trận kia mà. Cứ như vậy, qua những kiếp luân hồi trong lịch sử, tôi từng đóng vai một nam nhân chịu khuất nhục, một phụ nữ kiên trinh, trong phấn đấu và chờ đợi đầy gian khổ mà hun đúc nên những phẩm chất kiên cường, để đến ngày nay khi Chính Pháp hồng truyền tôi có thể tu luyện lên trên, để dùng cho Chính Pháp, trong màn sương mờ của tình mà phá kén chui thể tôi từng có những “vợ” hoặc “chồng” trong tiền kiếp, đời này lại có chút duyên mỏng, đa phần là không rõ kết cục duyên phận các đời ấy ra sao. Nhưng trên con đường tu luyện tôi đã vấp ngã rồi bò lên, rồi lại vấp ngã, rồi lại bò lên để vượt qua cái tình ngàn năm này, đã có những cuộc chia ly không tránh được, đã có những giọt nước mắt đau khổ vì hối hận, đã có những lần dửng dưng vô cầu, đã có những lần vui sướng vì chợt ngộ ra được điều gì đó. Thật may mắn là có Sư phụ vẫn luôn dắt tay tôi, không ngừng căn dặn và điểm hoá cho tôi, các đồng tu lại luôn có những thể hội cao hơn, hay hơn và viên dung chỉnh thể, đồng tu mẹ tôi tinh tấn không ngừng, mẹ đã luôn khuyên bảo và giúp đỡ tôi. Hỡi các đồng tu của tôi, chúng ta là những sinh mệnh may mắn nhất, chúng ta và Sư phụ cùng tại thế gian, chúng ta là đồng tại với Chính Pháp. Hãy buông bỏ cái tình được tích lại qua đời đời kiếp kiếp, để cùng theo Sư phụ trở về cùng cho phép tôi được trích dẫn một bài thơ của Sư phụ trong Hồng Ngâm II để chúng ta cùng cố gắngĐoạn Nguyên khúcTu bất nanTâm nan khứKỷ đa chấp trước hà thời đoạnĐô tri khổ hải tổng vô ngạnÝ bất kiênQuan tự sơnTrách xuất phàmTạm diễn nghĩaĐoạn dứt thơ khúc thời nhà NguyênTu không hề khóTâm khó bỏ điBao nhiêu chấp trước đến thời nào mới dứtĐều biết bể khổ mãi không có bờ bếnÝ chí không kiên địnhThử thách lại như núiLàm sao ra khỏi thế giới phàm tụcTạm dịchĐoạn Nguyên khúcTu không khóTâm khó bỏBao nhiêu chấp trước thời nào đoạnĐều biết bể khổ không có bờÝ không kiênQuan như núiSao xuất phàmChú thích[1] “Thủ” Bài thơ do đệ tử Đại Pháp sáng tácChấp trước chi tâm nhất khởiSạ phẩm hảo tự hương điểmĐa thì thuỷ giác vô íchHối thì thác dĩ chú thành.[2] Tên một đại đệ tử của Phật Thích Ca Mâu NiDịch từ đăng 26-02-2023 Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn Tên gốc Thiên niên chi luyến Tác giả Tang Tử Điệp Thể loại Đồng nhân Nghịch Thủy Hàn, đoản, nhân ngư Editor Lưu Thủy Cố Tích Triều đến bây giờ vẫn nhớ như in ánh trăng đêm đó khi lần đầu gặp Thích Thiếu Thương. Trăng hôm ấy không tròn, nhưng đặc biệt sáng. Sáng đến mức khắp đáy biển đều biến thành một màu trắng sữa. Y bị lạc, tìm không thấy đồng tộc, cứ thế một mình ngây ngốc ngắm trăng. Hồi lâu mới phát hiện, một người ngồi trên bến cảng, cùng y, ngắm trăng. Hắn, sao lại tịch mịch như thế… Chẳng lẽ, hắn cũng đã lạc loài mất bạn? “Này, ngươi cầm trong tay, là gì vậy? Thơm quá!” Hắn đung đưa thứ cầm trong tay. “Đây là Pháo Đả Đăng. Rượu rất nồng.” Đó chính là đoạn đối thoại lúc bọn họ lần đầu gặp nhau. Sau đó, có lần thứ hai. Lần thứ ba. Rồi rất nhiều rất nhiều lần khác. “Cái gì đăng, uống ngon không?” “Không, không ngon chút nào.” “Vậy tại sao ngươi luôn mang nó bên mình?” “Bởi vì hương vị của nó có thể nhắc nhở ta không được quên.” “Này, ta cũng muốn uống! Ngươi cho ta một ngụm đi!” “Không được, tửu lượng ngươi rất kém.” “Keo kiệt!” … “Uy uy, chúng ta quen nhau lâu vậy rồi, ngươi chưa từng cho ta biết ngươi tên gì!” “Thích Thiếu Thương, ta là Thích Thiếu Thương. Tích Triều.” “Sao ngươi biết ta là Cố Tích Triều?!” “Tích Triều, ngươi biết không, từng có một nơi gọi là Liên Vân trại, phía trước Liên Vân trại có một Kỳ Đình tửu quán.” “Thật lâu thật lâu trước đây, có một đại hiệp là Cửu Hiện Thần Long cùng một công tử là ngọc diện thư sinh gặp nhau tại nơi ấy.” “Sau đó bọn họ thế nào?” “Sau đó bọn họ, sau đó bọn họ trở thành tri kỷ suốt đời suốt kiếp.” … “Tích Triều, ngươi còn nhớ câu chuyện lần trước ta kể cho ngươi không?” “Nhớ chứ, chuyện về một đại hiệp và một công tử rất lâu rất lâu về trước.” “Sau đó thì, đại hiệp và công tử lại gặp nhau, nhưng đại hiệp đã quên công tử.” “A? Sau đó thế nào?” “Sau đó công tử dùng đôi mắt của mình để đại hiệp đời đời kiếp kiếp nhớ y.” “Phức tạp quá, nghe không hiểu!” “Ngoan…” Thích Thiếu Thương hé môi, một tay nâng vò rượu Pháo Đả Đăng, một tay chạm vào mái tóc quăn dài mềm mại của người mà hắn tưởng nhớ đã lâu. “Ngươi không cần hiểu, Tích Triều của ta.” Dứt lời, Pháo Đả Đăng trong miệng vẫn chưa nuốt, đã hôn lên đôi môi kia. Rượu quá mạnh. Chỉ mùi rượu thôi cũng nhanh chóng xông Cố Tích Triều say đến choáng váng. Nhưng, rượu có say lòng người, cũng không bằng đôi môi của người nọ. “Thích Thiếu Thương, ta có phải, từ rất lâu rất lâu trước kia từng quen biết ngươi?” “Không phải. Chúng ta chỉ là lần đầu gặp. Đúng vậy, lần đầu gặp nhau.” “Thích Thiếu Thương, hôm qua ta nằm mơ thấy ngươi.” “Ân, rồi sau đó?” “Sau đó ngươi giết ta.” “Ngoan, ngươi chỉ là gặp ác mộng thôi. Quên đi, mau quên đi.” “Chỉ là ác mộng?” “Ân, chỉ là ác mộng.” “Thích Thiếu Thương, ta muốn đến chỗ mà ngươi nói.” “Sao?” “Ân, ta muốn đi. Mỗi lần nghe ngươi kể đến đây, trong lòng luôn cảm giác có chỗ nào đó rất khó chịu. Nơi đó nhất định có thứ đang đợi chúng ta tìm đến.” “Nhưng… ngươi không thể rời khỏi chỗ này, làm sao đi?” “Bà bà nói, chỉ cần có hy sinh xứng đáng, sẽ đạt được đền bù xứng đáng… Nhưng không biết bằng cách nào…” … “Thích Thiếu Thương, ta lại nằm mơ. Liên Vân trại mà ngươi nói, Kỳ Đình tửu quán mà ngươi nói. Chân thật vô cùng, lửa dữ ngút trời, thiêu đốt ta đau đớn… Ta sắp bị giấc mộng này bức cho điên rồi.” “Ngươi mang ta đi được không, mang ta đi, có được không? Ta trốn trong xe ngươi, ngươi giúp ta, hãy giúp ta!” “Được, ta giúp ngươi.” “Anh Thích, mong anh phối hợp làm việc, giải thích một chút ghế sau của anh…” “Hồ cá, có vấn đề gì à?” “Khụ, không có, vị ngồi ghế phụ lái dường như sức khỏe không tốt, đi về phía trước chừng trăm mét có một hiệu thuốc, anh có thể…” “Cảm ơn, không phiền anh bận tâm.” Thích Thiếu Thương xua tay, nhận lại giấy tờ xe, đóng cửa xe. Cách Ngân Xuyên, còn hành trình một ngày đường. “Tích Triều, chỉ cần kiên trì một ngày nữa, chúng ta sẽ đến thôi.” “Thích Thiếu Thương, ta sợ mình không chịu nổi nữa…” “Ngoan,” Thích Thiếu Thương bế y ra băng ghế sau, lại hôn khuôn mặt tái nhợt mất hết huyết sắc của y, “Tin ta, nơi ngươi muốn đi, ta nhất định sẽ mang ngươi đến đó.” “Tích Triều ngoan, mở mắt ra nào, xem kìa. Chúng ta đến rồi.” “Chúng ta đến Kỳ Đình tửu quán, chúng ta đến Liên Vân trại rồi.” Tà dương một mảnh đỏ thẫm. Kỳ Đình tửu quán bị nhuốm thành màu máu. Ngay dưới vách núi. Lặng thầm. Đợi người tìm đến. “Nhân ngư ngốc, rõ ràng không thể rời xa biển cả, lại khăng khăng đòi đến nơi này.” “Khờ quá, ngươi đúng là khờ. Kiếp này khó khăn lắm ta mới tìm thấy ngươi, sao ngươi có thể…” Khi Cố Tích Triều mở mắt đã là bình minh hôm sau. Y biết mình ở trong xe Thích Thiếu Thương. Trong xe có mùi hương quen thuộc của Pháo Đả Đăng. Y lại phát hiện có gì đó không giống. Đầu tiên, Thích Thiếu Thương, mất tăm. Sau đó, y có một đôi chân. Mà không phải là đuôi cá như ban đầu. Y mơ hồ cảm ứng được điều gì đó. Hết thảy đều như nét bút thủy mặc rành rành minh bạch, nhưng vào lúc tia nắng đầu tiên xuất hiện… Trước mắt y, Liên Vân trại. Kỳ Đình tửu quán. Nương theo tia sáng càng cường liệt càng rõ nét. Một đại hiệp khoác đại khoái da thô, tóc mềm rũ thẳng, một mình hắn, ôm kiếm, đôi má lúm đồng tiền thật sâu, nhìn y, từng câu từng chữ, dùng khẩu hình, nói với y “Cố… Tích… Triều…” “Ta rốt cuộc, đợi được ngươi rồi.” Trong nháy mắt, lệ tuôn như suối. Chúng ta có thể nhìn thấy ánh trăng làm sao bị mây mù từng chút một che khuất. Chúng ta có thể nhìn thấy mặt trời làm sao trồi lên từng chút một từ chân trời. Chúng ta có thể nhìn thấy chúng ta làm sao già đi từng ngày một. Nhưng chúng ta không thể thấy, biển cả làm sao hóa nương dâu. Nước mắt Cố Tích Triều, cứ thế trào dâng. Kiềm nén không được, kiềm nén không được. “Thích Thiếu Thương, sao ngươi không dứt khoát giết ta.” “Chúng ta lần nào cũng để vuột mất, lần này, ta không đợi ngươi nữa.” Khoảnh khắc sớm tối, vật đổi sao dời. —- “Anh Thích, mong anh phối hợp làm việc, giải thích một chút ghế sau của anh…” “Hồ cá, có vấn đề gì à?” “Khụ, không có, vị ngồi ghế phụ lái dường như sức khỏe không tốt, đi về phía trước chừng trăm mét có một hiệu thuốc, anh có thể…” “Cảm ơn, không phiền anh bận tâm.” Thích Thiếu Thương xua tay, nhận lại giấy tờ xe, đóng cửa xe. Cách Ngân Xuyên, còn hành trình một ngày đường. “Tích Triều, chỉ cần kiên trì một ngày nữa, chúng ta sẽ đến thôi.” “Thích Thiếu Thương, ta sợ mình chịu không nổi nữa…” “Ngoan,” Thích Thiếu Thương bế y ra băng ghế sau, lại hôn khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc của y. “Tin ta, nơi ngươi muốn đi, ta nhất định sẽ mang ngươi đến.” “Thích Thiếu Thương, ta hạ lệnh cho ngươi.” “Không được dùng sinh mạng của mình đổi lấy ta trở thành người.” Cố Tích Triều đôi mắt trừng to, trong veo đầy mê hoặc. Thích Thiếu Thương đáy lòng run lên, y làm sao biết tâm tư của mình? Cố Tích Triều dùng ngón tay lạnh lẽo lướt qua vành tai của người đang ngồi lái xe phía trước. “Thích Thiếu Thương, lần này, chúng ta đừng đợi thêm nữa.” “Chúng ta hãy cùng ngắm nhìn Kỳ Đình tửu quán, cùng ngắm nhìn Liên Vân trại, cùng ghi nhớ, cùng qua cầu Nại Hà…” HOÀN Em ơi xuân lại về, mình dựa vai nhau, đi bên nhau cho hết cuộc đời em nhé. Chào em,Đã lâu rồi anh không nghĩ đến việc tìm kiếm một nửa còn thiếu của đời mình, bởi vì anh nghĩ khi duyên đến cũng không tránh được, đủ nhân duyên thì duyên khởi. Tuy nhiên, thời gian càng trôi đi, anh càng lẻ bóng, làm mọi thứ một mình đi chợ một mình, nấu ăn một mình, cà phê một mình, ngủ một mình...Anh không phải típ người tình si nên không vì một lần hôn nhân đổ vỡ mà hằn học, lãnh cảm tình yêu và phụ nữ... Trái lại với anh, chưa bao giờ hết khao khát yêu thương, chẳng qua mọi thứ đều cần thời gian, hội tụ đủ các điều kiện cần có, hơn nữa kể cả khi anh mong muốn mà nhân duyên chưa đủ nên cũng chỉ đơn côi vậy nhưng, nếu anh cứ đợi, cứ chờ mong, có thể em sẽ đến thôi nhưng sao mình không khởi tạo để thời gian gặp nhau sớm hơn, bên nhau nhiều hơn? Nếu yêu nhau, nếu là tri kỷ của nhau, kể cả có thêm một ngày 24h/1440 phút/ giây, đó cũng là một con số khổng nghĩ đến điều đó thôi cũng đủ khiến anh thêm động lực khởi tạo nhân duyên cho mình. Nếu mình làm đất sẵn rồi, khi gặp điều kiện tốt, hạt mầm sẽ nhanh mọc và khỏe mạnh hơn. Đó chính là lý do anh muốn lên nhờ VnExpress mai mối và mong chờ điều kỳ điệu đến với mình. Duyên ngàn năm, em đến tìm được khớp nối, liên kết của em, anh chia sẻ một số đặc điểm của bản thân, mong em sớm định vị được tần số Anh sinh năm 1981, cao 1,71 m, nặng 69 kg, sức khỏe bình thường, khá trẻ so với tuổi, mọi người thường đoán anh sinh năm 1985 hoặc 1986. Đã qua một lần đò, có bé trai 11 tuổi đang ở với mẹ bé và cuối tuần hay sang với anh. Bé bảo thích ngủ với ba và ba nấu ăn ngon. Bé đã lớn, hiểu chuyện và khá Anh quản lý một công ty xây dựng nhỏ ở Hà Nội cùng các bạn. Mấy năm nay công việc không tốt lắm nhưng anh hiểu chỉ cần bền bỉ, nỗ lực và tập trung sẽ có lúc thành công. Anh có dự định năm sau vào Sài Gòn hoặc Phúc Quốc làm việc, không biết em có duyên giữ anh lại không?- Anh điềm tĩnh, điểm mạnh nữa là kiểm soát cảm xúc tốt mọi người thường bảo không thấy anh to tiếng với ai bao giờ. Nhưng với anh, cuộc sống mong manh và ngắn ngủi nên trân trọng mọi thứ mình có. Anh sống hướng thiện, hay nghe Phật pháp nên hiểu về nhân quả, nghiệp duyên...- Anh thích cuộc sống gia đình, hay tự nấu ăn ở nhà, tự pha trà, tự mình làm mọi việc kể cả sửa chữa đồ đạc... Anh thích thiên nhiên, cây cỏ, thích tự làm vườn, trồng cây... Anh uống được rượu bia nhưng không ham, không hút thuốc hay cờ Anh thích âm nhạc, hội họa, thư pháp, thể thao đá bóng... Vào những lúc rảnh rỗi, anh thích bolero, nhạc dân tộc quan họ Bắc Ninh, dân ca Bắc Bộ, cải lương, vọng cổ, hò sông Lam, câu hò xứ Huế, rock, ballad mỗi thể loại có một số bài yêu thích.- Con người anh là tổng thể hài hòa của những mẫu thuẫn trái ngược nhau. Anh vừa lãng mạn vừa thực tế, vừa lạnh lùng vừa ấm áp, vừa cổ điển vừa hiện đại... Có lẽ mọi người đầy nghi hoặc và khó hiểu nhưng mọi thứ đều có căn nguyên, lý Gia đình anh truyền thống giáo viên. Các anh em trong nhà sống rất hòa thuận, đùm bọc lẫn nhau. Nếu gia đình em cơ bản, viên chức, đó là điều anh mong tuổi nửa kia của cuộc đời, như mọi người anh cũng ý thức được sức khỏe, lẽ đời, tình nghĩa, trên dưới, được sự thành bại... Anh vẫn thường dạy con là đàn ông phải luôn có ý chí vì các cụ nói "chí làm trai", không từ bỏ mục tiêu, phải có bản lĩnh đối mặt với sóng gió, phải biết bao dung, đại lượng... Nhưng anh biết, cuộc sống là một biến số khó lường nên mọi thứ đều không thể cưỡng cầu, đòi hỏi, cầu những điều là căn bản, không thể không có nhưng có những điều mình phải biết chấp nhận. Vì vậy, anh mong muốn em là người phụ nữ thông minh, hiểu biết và giàu lòng nhân ái, có công việc ổn định nhé. Vì mẹ thông minh, con mới thông minh. Mẹ hiểu biết mới dạy con biết điều, mẹ nhân ái thì con mới độ lượng... Dù duyên đến "đâm sầm" vào mình và chẳng ai tránh được nhưng anh sẽ thích hơn nếu em xuất thân từ vùng quê Bắc Ninh, Quảng Ninh, Thái Bình và Hà Nam Ninh đã trải qua một lần đổ vỡ nên hiểu được sự quan trọng của hòa hợp. Nếu không có sự hòa hợp, ngay cả khi hát hay, người kia cũng thấy khó chịu. Nếu không hòa hợp sẽ không chia sẻ được với nhau, mọi người dần xa cách nhau và mặc kệ ai nghĩ gì, làm gì. Thế thì đâu còn là vợ chồng em nhỉ? Nếu hai người hòa hợp với nhau, mình có thể chia sẻ mọi chuyện, luôn muốn đi đâu cũng có nhau, cà phê cũng muốn đi cùng nhau, có khi chẳng cần nói gì đâu, chỉ để biết luôn có người mình yêu bên cạnh khi dựa lưng vào nhau....Và vì hòa hợp hơn, anh mong em sinh năm 1988, 1989 nhé. Nếu em từng đổ vỡ một lần cũng không sao, nếu em có con, anh mong em có một bé gái nhé. Vì đã trải qua đổ vỡ nên anh biết mình sẽ trân trọng giây phút bên nhau cũng như điểm dừng hay giới hạn mỗi lần chúng ta nóng giận. Nếu em chưa lập gia đình, anh sẽ dìu em vào cuộc sống hôn nhân, gia còn nhiều điều muốn chia sẻ với em lắm và mong chờ ngày em đến bên anh, mình đi cà phê cùng nhau nhé, cùng đi làm vại bia hơi Hà Nội. Nếu em là cô gái Sài thành hay Tây Đô, anh không ngại thay đổi địa điểm và mỗi lần mình ra Hà Nội, anh sẽ là hướng dẫn viên du lịch của em bắt sóng sớm giả gọi vào số 024 7300 8899 máy lẻ 4529 trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc Họ tên Nguyễn Minh Chí Tuổi 42 tuổi Nghề nghiệp Kinh doanh Nơi ở Quận Cầu Giấy, Hà Nội Giới tính Nam Intro [Em][G][B]-[Em][G][D]-[Em][B]-[Em][G][C][B] 竹林的灯火 岛国的沙漠 [Em] zhú lín de dēng huǒ dǎo guó de shā mò 七色的国度 不断飘逸风中 [C] qī sè de guó dù [B] bù duàn piāo yì fēng zhōng 有一种神秘 灰色的漩涡 [Em] yǒu yī zhǒng shén mì huī sè de xuán wō 将我卷入了迷雾中 [C] jiāng wǒ juàn rù liǎo mí wù zhōng 看不清的双手 [Am] kàn bù qīng de [Bm] shuāng shǒu 一朵花传来谁经过的温柔 yī duǒ [C] huā chuán lái shuí jīng guò de wēn [B] róu 穿越千年的伤痛 只为求一个结果 chuān yuè [Gm] qiān nián de shāng [F] tòng zhī wéi [Eb] qiú yī gè jié [C] guǒ 你留下的轮廓 指引我 黑夜中不寂寞 nǐ liú [Gm] xià de lún kuò [F] zhǐ yǐn wǒ [Eb] hēi yè zhōng bù [F] jì mò 穿越千年的哀愁 是你在尽头等我 chuān yuè [Gm] qiān nián de āi [F] chóu shì nǐ [Eb] zài jìn tóu děng wǒ 最美丽的感动 会值得 用一生守候 zuì měi [Cm] lì de gǎn dòng [Dm] huì zhí dé [Eb] yòng yī shēng shǒu [Gm] hòu Nếu nói số phận là sợi dây tử thần thì tình kiếp là độc dược không thuốc Tịnh Dao – Nàng công chúa Phượng tộc cao quý, là Thần nữ lục giới người người tôn kính lại phải che giấu thân phận ẩn mình nơi Nhân tộc suốt mười bảy Lâm – Quân chủ Long tộc, vì để tìm thuốc dẫn cứu nữ nhân mình yêu quý mà hạ phàm, tình cờ gặp gỡ một người. Vốn cho rằng chỉ là đoạn duyên ngắn ngủi ai ngờ lại là vạn kiếp không quên. Một nước đi sai, liền không thể làm lại…Thịnh Khâm –Thái tử Thiên tộc, là chiến thần cao cao thượng thần vì một lần bị phản bội mà thua trong trận chiến, rơi xuống Nhân tộc, ai ngờ lại gặp được chân ái, rơi vào trầm mê không tình này ai sai ai đúng, là lương duyên hay là nghiệp chướng, không ai biết, chỉ muốn một lần yêu đến quên mình?Tịnh Dao luôn cho rằng tình cảm của mình có thể làm Phong Khâm cảm động, dùng tình dụng tâm bên chàng ai nhờ chỉ nhận được nhát kiếm xuyên tim, bị người mình tin nhất lợi dụng, phản bội, chịu nỗi đau khốn phủ nhận của người mình yêu mới là nỗi đau lớn nhất, Lệ Sa không ngờ người mình tin nhất lại không tin nàng, tình cảm của nàng không đáng để chàng trân trọng như thế sao?“Ta không phải Yêu tộc, sư phụ không tin, ta cũng không cần giải thích.”“Ngày hôm nay Người tàn nhẫn làm tổn thương ta, đời này kiếp này, đời sau kiếp nữa Tịnh Dao ta xin thề tuyệt đối không tha thứ cho Người.”“Yêu Người là ta sai, đời này ta yêu lầm người, chúng ta từ nay ân đoạt sư đồ, ngày sau gặp lại không còn quan hệ.”Tình yêu đầu tiên nàng dùng chân tâm cũng không đổi lấy chân tình. Phong Lâm, kiếp này chàng phụ ta, nếu được làm lại ta sẽ không yêu chàng nữa. Kiếp sau ta nguyện dùng một đời yêu người khác.“Tịnh Dao, không sao. Có ta đây rồi, ta bảo vệ nàng.”“Ta đưa nàng về Phượng tộc, sẽ không ai có thể làm hại nàng được nữa.”“Đời này nàng phụ ta, không sao, kiếp sau ta lại theo đuổi nàng, ta không tin không khiến nàng động lòng.”

duyên tình ngàn năm